Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng


Phan_58

Lão K nhìn đứa bé đang ngủ say, thật là quá đáng thương, lúc anh tìm được đã thấy nó nằm ở trên giường lớn tiếng khóc.

"Cậu vất vả rồi!"

Mạc Thiên Kình nhìn đứa bé trong ngực lão K hiện tại đã đến lúc tìm Sính Đình về rồi !

Lấy điện thoại ra gọi cho Nam Cung Tước.

"Mạc Thiên Kình, mày tìm tao!"

"Đứa bé đã tìm được rồi, kết quả mà mày muốn cũng đã điều tra ra, mày có thể thả rồi đấy!"

Giọng nói của Mạc Thiên Kình có chút nóng nảy, nghĩ đến Sính Đình, cũng không biết hiện tại cô thế nào rồi.

"thật vậy sao, mày bây giờ đang ở đâu, tao và Sính Đình đang ở trên đường, lập tức liền đến chỗ mày!"

Nam Cung Tước cố gắng nội tâm hưng phấn, đứa bé rốt cuộc đã tìm được, hắn sẽ lập tức được nhìn thấy con của mình rồi.

Sính Đình nhìn hắn, lấy điện thoại nói:

"Mạc Thiên Kình, anh bây giờ ở đâu để em đến. Em và Nam Cung Tước đi đến đó!"

Mạc Thiên Kình cau mày: "Em và Nam Cung Tước sao lại ra ngoài, hắn bắt buộc em sao?"

Lửa giận lập tức như bão tố chạy lên não, Sính Đình vội vàng giải thích:

"không có, em rất khỏe, anh đang ở đâu, em hiện tại đi tìm anh, đợi lát nữa sẽ nói cho anh biết chuyện gì xảy ra!"

Sính Đình bình tĩnh nói sau đó nhìn sang Nam Cung Tước đang rất khẩn trương, liền cho hắn một ánh mắt an ủi.

"Anh đang ở bệnh viện trung tâm thành phố!"

Mạc Thiên Kình nhàn nhạt nói xong, Sính Đình cũng nói đôi câu liền cúp điện thoại!

Mười phút sau, Nam Cung Tước và Sính Đình cùng xuất hiện ở trước mặt anh. Mạc Thiên Kình thấy Nam Cung Tước hoàn hảo không có vấn đề gì thì thấy vô cùng kinh ngạc.

Nam Cung Tước liếc mắt liền nhìn thấy đứa bé trong ngực lão k, đó là Điềm Điềm sao?

Muốn mở miệng hỏi, cũng không dám cất lời!

Sính Đình đi tới trước mặt anh, có chút tức giận chất vấn:

"Mạc Thiên Kình, anh không nhìn thấy em sao?"

cô bị bắt cóc như vậy mà trong mắt của anh thế nào lại không có nhìn cô, cư nhiên lại mãnh liệt nhìn chằm chằm Nam Cung Tước.

Mạc Thiên Kình thấy Sính Đình ghen, liền vội vàng kéo cô vào trong ngực, dịu dàng hỏi.

"Em có chỗ nào bị thương hay không?"

Nam Cung Tước hiện tại lại muốn làm gì, cư nhiên quang minh chính đại đi ra đây?

Nam Cung Tước nhìn Mạc Thiên Kình khẩn trương, trong hai mắt tràn đầy cảnh giác.

"Mạc Thiên Kình, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"

"Đúng vậy, Mạc Thiên Kình, bọn em có lời muốn nói với anh. Lão K, anh cũng cùng đi luôn!"

Mạc Thiên Kình hồ nghi nhìn Sính Đình, cũng không biết cô đang giở trò quỷ gì, lại đi giúp Nam Cung Tước nói chuyện.

"Sính Đình, hắn ta là Nam Cung Tước!"

"Ai nói hắn là Nam Cung Tước, Nam Cung Tước đã sớm bị nổ chết rồi, hắn không phải là Nam Cung Tước!"

Sính Đình kéo tay Mạc Thiên Kình đi ra ngoài, Mạc Thiên Kình nhìn Nam Cung Tước hình như trên người của hắn thiếu đi cái gì đó?

Sát khí còn có khí phách nữa?

"đi lên tầng thượng đi!"

Mạc Thiên Kình nhàn nhạt nói, Nam Cung Tước liền gật đầu một cái, bình thản nói.

"Yên tâm đi, trên người tôi không có súng!"

Lần này hắn là tới là muốn chấm dứt cuộc sống trước kia, chỉ cần có thể để cho Điềm Điềm và Trinh Tử có cuộc sống hạnh phúc, nếu như Mạc Thiên Kình thật muốn giết hắn thì hắn cũng không thể nói gì hơn.

Bên trong gian phòng, Thủy Nhi nhìn Thượng Quan Quân Triết, anh cư nhiên một câu cũng không nói vẫn luôn nhìn vào bắp đùi của mình, sắc mặt rất kém, vô cùng yếu ớt.

"Thượng Quan Quân Triết!"

Thủy Nhi nhỏ giọng gọi, Thượng Quan Quân Triết nhìn cô một cái từ từ nói:

"Chúng ta đã không có quan hệ, Tiếu Thủy Nhi về sau em có thể tự do nói yêu đương rồi !"

Anh không thể để cho Thủy Nhi cùng mình ở chung một chỗ, coi như cô nguyện ý thì anh cũng không đồng ý, nhưng cô căn bản sẽ không đồng ý đi!

Thủy Nhi nghe anh nói vậy sửng sốt một lúc rồi tức giận hỏi:

"Thượng Quan Quân Triết, anh không phải nói rất yêu thích tôi sao? Tại sao cư nhiên bây giờ lại nói chia tay, anh không phải đã nói muốn chứng minh lòng của mình yêu tôi như thế nào sao ?"

Anh ấy tuyệt đối có chuyện gạt cô!

Thượng Quan Quân Triết lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: "Tiếu Thủy Nhi, cô cho rằng cô là ai, đáng giá để Thượng Quan Quân Triết tôi vì cô mà buông tha cả biển hoa ngoài kia hay sao?"

Chương 182: thật xin lỗi!

Thủy Nhi nghe được lời nói của Thượng Quan Quân Triết vô tình lãnh khốc như vậy bối rối một hồi, lại nhớ đến dáng vẻ của anh mới vừa nhìn bắp đùi của mình. Chẳng lẽ là bởi vì cái chân bị thương kia cho nên anh mới nói những lời như vậy!

Còn nếu mà thật như vậy cô sẽ không bỏ qua cho anh!

Nhìn ánh mắt Thượng Quan Quân Triết nghiêm túc, Thủy Nhi có chút mê mang.

"Thượng Quan Quân Triết, anh thật sự không yêu thích tôi?"

Thủy Nhi đi xuống giường, đi tới trước giường của anh từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng chất vấn.

Nội tâm Thượng Quan Quân Triết run lên nhè nhẹ, nhưng trên mặt lại biểu hiện hết sức bình tĩnh, mắt lạnh nhìn lại cô.

"Đương nhiên là thật, cô cảm thấy mình có chỗ nào phù hợp với yêu cầu của tôi, xét về diện mạo, xét về xinh đẹp, cô đều không đủ tư cách!"

nói ra lời trái với lương tâm như vậy Thượng Quan Quân Triết cảm giác mình thật rất tàn nhẫn, nhưng là vừa nghĩ tới chân mình sau này liền cắn răng quyết định.

"Nếu như không phải yêu thích tôi, vậy trước kia tại sao anh lại nói yêu thích tôi, tại sao muốn cùng tôi lên giường! Chẳng lẽ là bởi vì muốn sinh con nên mới tìm tôi sao?"

Lòng thật đau, lời của anh tàn nhẫn cực kỳ, để cho cô không nhịn được muốn khóc.

Chỉ là cô biết, lời của anh chắc chắn đều không phải là thật lòng.

"không sai, bởi vì muốn có con, cô bây giờ ngay cả đứa bé cũng không có, cô cảm thấy tôi sẽ còn muốn cô sao? cô đừng cho là Thượng Quan Quân Triết tôi người nào cũng muốn. . . . . . Bốp. . . . . ."

Thượng Quan Quân Triết lời còn chưa nói hết liền bị Thủy Nhi tát lên mặt, Thượng Quan Quân Triết nhìn cô trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt tất cả đều là nước mắt, thi nhau rơi xuống.

"Thượng Quan Quân Triết, cái tên khốn kiếp này, nếu như anh cứ suy nghĩ bỏ tối qua một bên như vậy thì anh lầm rồi. Tôi mới không phải loại người như vậy, tôi cho anh biết, Tiếu Thủy Nhi tôi hiện tại muốn theo đuổi anh, anh bây giờ đã là người của tôi rồi!"

Thủy Nhi vô cùng khí phách nói, ôm lấy mặt của anh hung hăng hôn lên môi một cái rồi buông ra nói tiếp:

"Tôi đã đóng dấu trên người anh rồi, về sau nếu không có sự đồng ý của tôi không cho nói chia tay, cũng không cho nhìn phụ nữ khác. Nếu để tôi phát hiện, tới một người giết một người. Tới một đôi, giết một đôi!"

Thượng Quan Quân Tiết bị côt nhiên hôn làm cho kinh hãi, bị lời nói bá đạo của cô làm cho cả người chấn động.

cô đây là đang tuyên cáo cùng với anh sao?

"Em. . . . . ."

"Em cái gì mà em! Em cho anh biết, không cho đổi ý!"

Thủy Nhi bá đạo nói, hai tay chống lên sườn ra lệnh cho Thượng Quan Quân Triết. Anh nhìn nàng trong lòng thấy ấm áp, không nghĩ tới lần này bị thương lại có thể làm cho cô tỏ tình với mình, duy nhất tiếc nuối chính là cái chân của anh.

Cúi đầu, nhìn xuống bắp đùi, vẫn không có tri giác.

"Thủy Nhi, chân của anh có thể bị tàn phế. . . . . ."

Thủy Nhi vuốt ve bắp đùi của anh nói: "sẽ không đâu, anh không phải chỉ là bị thương một cái chân thôi sao? Chỉ cần anh trị liệu cho tốt thì sẽ không có việc gì!"

Thượng Quan Quân Triết nhìn trong mắt Thủy Nhi tràn đầy nhu tình, trong lòng cực kỳ ấm, thì ra là không phải là anh đơn phương, Thủy Nhi hóa ra cũng yêu mình.

Nhìn cô, Thượng Quan Quân Triết liền gật đầu một cái.

"Nếu như em thật không ngại như lời mình nói ..., anh sẽ đối với em thật nghiêm túc!"

Nghe được lời của Thượng Quan Quân Triết, mặt của Thủy Nhi đột nhiên đỏ lên, có chút ngượng ngùng, cư nhiên mình lại tỏ tình với anh!

"Thượng Quan Quân Triết, có phải anh đang cố ý hay không!"

Thủy Nhi nhìn anh chằm chằm, hung hăng hỏi.

Thượng Quan Quân Triết lắc đầu: "Anh nào dám, anh thật sự là không muốn em đi theo anh...chân của anh. . . . . ."

Thủy Nhi đặt tay lên môi anh, nhìn thẳng vào mắt nói: "Đừng nói ahhh... Em không muốn nghe anh nói ghét bỏ em!"

Thượng Quan Quân Triết cầm tay của cô ôn nhu nói:

"thật xin lỗi, anh sai lầm rồi, anh không nên đem em trở thành này loại phụ nữ như thế!"

Thủy Nhi lắc đầu một cái: "không có, là em không đúng, em quá quật cường, rất cố chấp rồi. Em vẫn không dám đối mặt với tình cảm của anh, còn làm mất con của chúng ta nữa!"

thật ra thì cô cũng có lỗi, Thủy Nhi cúi đầu, chớp chớp lông mi thật dài trông vô cùng mê người.

Thượng Quan Quân Triết nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô, nuốt một ngụm nước bọt, khàn khàn nói.

"không có quan hệ, chúng ta vẫn còn có cơ hội có con, anh thật sự rất hoài niệm đôi môi của em. . . . . ."

Thượng Quan Quân Triết nói dứt lời, liền hôn lên môi mỏng đầy khêu gợi của cô, nhẹ nhàng, ngọt ngào, trằn trọc êm ái mà hôn, dây dưa không dứt.

Thủy Nhi lần này cũng không đẩy anh ra, đôi tay cũng vòng lên cổ anh không lưu loát đáp lại, hai tâm hồn giao thoa, từ từ dựa sát vào nhau.

Liễu Nghị Hiên đứng ở ngoài cửa, nhìn hai người trên giường bệnh đang ôm nhau nhiệt tình hôn, đau lòng tới cực điểm.

Bọn họ hòa hảo rồi, người làm anh như mình không phải là nên vui mừng sao?

Nhưng theo tình cảm của anh đối với Thủy Nhi, Liễu Nghị Hiên cảm thấy thật rất khó chịu, nhìn người phụ nữ mình thích và người đàn ông khác hôn nhau như vậy ai có tâm tình để thể nghiệm đây!

Đưa ba mẹ trở về, khi quay lại không ngờ lại nhìn thấy tình cảnh như vậy, tâm tình rất khó chịu.

Xoay người rời đi, không muốn để mình tiếp tục nhìn một màn chói mắt như vậy, anh có lẽ nên thật tốt nhận rõ tình cảm của mình, dù sao Thủy Nhi cũng là em ruột của anh, sự thật mặc dù tàn nhẫn, nhưng là vẫn cần nhận thức rõ.

trên sân thượng, Nam Cung Tước nhìn người đứng đối diện với mình mặt đầy đề phòng liền thở dài, thì ra là trong mắt hắn mình dù sao cũng không tính là một công dân tốt!

"Mạc Thiên Kình, không nên nhìn Nam Cung tước như vậy, anh ta bây giờ đã không phải là Nam Cung Tước trước kia rồi, anh ta đã thật lòng hối cải, đã không còn khát máu tàn bạo như trước nữa rồi !"

Sính Đình nhìn Nam Cung Tước và Mạc Thiên Kình, ánh mắt kia thật là đáng sợ.

Mạc Thiên Kình liếc nhìn Sính Đình liền ôm cô nhìn sang Nam Cung Tước.

"Sính Đình đã nói vậy, tự anh cũng nói một lần đi!"

Nam Cung Tước nhìn Mạc Thiên Kình, khổ sở gật đầu một cái.

"không sai, tôi đã không nghĩ tới cuộc sống trước kia rồi, hôm đó bị Triệu Phi ném lựu đạn nếu như không phải vừa lúc đem cống thoát nước mở ra có lẽ tôi thật sự liền chết cháy ở trong biển lửa rồi.

Tôi vốn là còn có ý định muốn báo thù , nhưng ngẫm lại cũng không có ý nghĩa gì. Tôi phấn đấu cả đời, đem Thiên Môn phát triển thuận buồm xuôi gió, nhưng cuối cùng lại như vậy, bị cô lập hoàn toàn, ngay cả vợ mình cũng bỏ đi.

Mặc dù là do bị tôi ép mới bỏ đi, nhưng hiện tại tôi liền hối hận, tôi hi vọng Điềm Điềm và Trinh Tử đều có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc."

hắn hiện tại thật không muốn quay lại những ngày chém chém giết giết, cũng muốn thử một chút cuộc sống bình yên như những người bình thường....

Mạc Thiên Kình nhìn Nam Cung tước, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc khó tin, không ngờ Nam Cung Tước khát máu tàn bạo lại có thể nói ra những lời như vậy, thật là làm cho anh thất kinh.

"Coi như anh muốn cuộc sống như thế, nhưng trước kia anh tội ác tày trời lại muốn trốn thoát sự trừng trị của pháp luật hay sao."

Coi như hắn là thật lòng hối cãi, nhưng là dù sao hắn cũng phạm vào tội ác ngập trời làm sao có thể để cho hắn sống tiếp được.

"Mạc Thiên Kình, Nam Cung Tước đã chết trong trận hỏa hoạn kia rồi, bây giờ anh ta không phải là Nam Cung Tước nữa, anh không cần cố chấp như vậy, cho anh ta và Trinh Tử một cơ hội, để cho bọn họ sống cùng nhau đi!"

Mạc Thiên Kình nhìn Nam Cung Tước, hắn thật sự là thật lòng hối cải sao?

"Nam Cung Tước, nếu như anh muốn sống lần nữa, anh phải cắt đứt một chân của mình, có như vậy tôi mới tin tưởng được!"

Mạc Thiên Kình rất lạnh lùng vô tình mà nói.

#96

Chương 183: Anh đã rất lâu không làm cái kia rồi!

"Mạc Thiên Kình, anh điên rồi" Sính Đình kêu lên thất thanh, không ngờ Mạc Thiên Kình lại nói ra những lời như vậy làm cho cô sắp bị tức chết rồi.

Lão K cũng rất thấy kinh ngạc trước những lời này của anh, không ngờ Mạc thượng tướng lại bảo Nam Cung Tước tự đâm vào mình, nhưng mà theo kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm của bọn họ mà nói, anh tuyệt đối tin tưởng, Mạc thượng tướng làm như vậy là có nguyên nhân.

Nam Cung Tước nhìn Mạc Thiên Kình, trên người anh ta hiện không có súng, nếu như phải thật sự làm vậy anh ta mới tin tưởng lời nói của mình, vậy thì hắn liền cắt một chân.

Tình trạng của hắn bây giờ so với tàn phế cũng không có gì khác nhau, không phải là cắt một chân hay sao?

"Mạc Thiên Kình, đưa súng cho tôi!"

Nam Cung Tước lạnh nhạt vừa nói vừa nhìn Mạc Thiên Kình, trong ánh mắt không có một tia do dự.

Mạc Thiên Kình ném cho hắn môt con dao găm, lạnh lùng nhìn xuống bắp đùi của hắn.

"Dao găm là được rồi, nếu mày đâm vào chân của mình một đao vậy thì sau này sẽ đoạn tuyệt với cuộc sống trước kia từ nay về sau mày chính là một Nam Cung Tước hoàn toàn mới!"

Nam Cung Tước nhìn Mạc Thiên Kình, trong ánh mắt có thật nhiều cảm xúc, phức tạp cũng như kích động.

Anh ta đã đồng ý với hắn có thể cho hắn một cơ hội rồi.

"Nam Cung Tước, anh đừng có ngu ngốc, đừng nghe lời của Mạc Thiên Kình!"

Sính Đình không biết tại sao Mạc Thiên Kình phải làm như vậy, nhưng nhìn thấy Nam Cung Tước nhếch môi cười nhạt, hình như điều này còn làm cho anh ta thật vui mừng.

"Ngọc Sính Đình, cám ơn cô!"

Nam Cung tước thật lòng nói, con dao găm trong tay không chút do dự đâm phập vào bắp đùi.

"Ưmh. . . . . ."

sự đau đớn truyền đến khiến mặt Nam Cung Tước lập tức tái nhợt nhưng lại không kêu lên tiếng, chỉ yên lặng thừa nhận, máu tươi đỏ sẫm từ bắp đùi của hắn chảy ra, làm cho người ta nhìn thôi cũng cảm thấy sợ.

Mạc Thiên Kình nhìn Nam Cung Tước, cười nhạt .

"Chúc mừng anh, Nam Cung Tước!"

Nam Cung Tước cười với anh, tảng đá lớn trong lòng như được gỡ xuống, thấy thoải mái hơn rất nhiều, người cũng cảm thấy rất nhẹ nhõm, chưa bao giờ lại thoải mái như vậy.

"Mạc Thiên Kình, anh đúng là điên rồi !"

Sính Đình không chịu được nhìn anh, lại nhìn sang Nam Cung Tước đang mỉm cười, cô cảm thấy hình như chính mình đã bị bọn họ lường gạt rồi, chỉ có mình cô là không hiểu thôi.

Lão K vội chạy tới chỗ của Nam Cung Tước, nhìn vào đùi hắn sau đó đỡ hắn đi xuống băng bó.

trên sân thượng, chỉ còn lại Sính Đình và Mạc Thiên Kình, Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình vẫn còn đang rầu rĩ không vui liền đi tới trước mặt cô, ôm cô vào lòng dịu dàng hỏi.

"Bà xã, em giận à!"

Anh biết mình chưa nói cho cô biết nguyên nhân tại sao lại làm vậy đó là lỗi của anh. Nhưng nếu như anh nói ra, nếu như Nam Cung Tước lại là đang giả vờ vậy thì đồng nghĩa với việc anh thả hổ về rừng rồi.

Sính Đình tránh ra ngực của anh ra, không vui nhìn anh chằm chằm!

"Mạc Thiên Kình, anh vẫn là không tin tưởng em...em đã nói Nam Cung Tước bây giờ không phải là Nam Cung Tước trước kia rồi, tại sao anh lại còn muốn làm cho anh ta bị thương, làm sao anh lại khát máu như thế!"

cô cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra Mạc Thiên Kình cũng có một mặt tàn nhẫn như vậy. Nhìn Nam Cung Tước dùng dao găm cắm vào bắp đùi của hắn, còn nhìn thấy hắn đau đến tái cả mặt, không nghĩ cũng biết, hắn ta đau đớn ra sao, hơn nữa còn chảy nhiều máu như vậy.

Mạc Thiên Kình thở dài: "Anh không có không tin tưởng em! Em có biết, Nam Cung Tước chính là lão đại của Hắc bang, là Môn chủ của Thiên Môn, anh không thể chỉ bằng lời nói của em liền tin tưởng ngay được, hắn bây giờ biến thành người tốt, như vậy em cũng hiểu rõ ràng rồi !"

Anh cũng không phải là chủ tịch nước, anh chỉ là một người quân nhân, anh cần phải bảo vệ những người bị hại, mà người giống như Nam Cung Tước nếu như không phải là đã trải qua tai ương to lớn như vậy coi như anh có tha thứ cho hắn thì quốc gia cũng không thể để hắn đi, anh như thế này đã rất nhân từ rồi!

Sính Đình nhìn anh chằm chằm, trong lòng rất tức giận, Mạc Thiên Kình nói yêu cô chắc cũng là giả mà thôi, anh cho tới bây giờ cũng đều không nghĩ đến cảm thụ của cô.

"Dù cho là Môn chủ thì thế nào, hắn không phải đã hối cải muốn làm một người mới rồi sao?"

"Nếu như em đi bắt tội phạm, tội phạm lại đột nhiên thay đổi tốt hơn, vậy thì em còn có bắt hắn hay không hoặc là có thể bỏ qua cho hắn hay không!" Mạc Thiên Kình đưa ra ví dụ nói, Sính Đình không chút nghĩ ngợi liền lên tiếng cự tuyệt.

"Dĩ nhiên không thể, những tên tội phạm kia bọn chúng đều là những tên tội ác tày trời!"

Nghĩ tới trước kia đi bắt những tên bại hoại kia, tên nào mà không giết mấy mạng người, nếu như cô bỏ qua cho hắn, vậy thì chẳng phải là thả hổ về rừng rồi !

Mạc Thiên Kình cưng chiều cọ cọ vào mũi của cô, dịu dàng nói.

"Vậy là rất đúng rồi, em ngẫm xem, Nam Cung Tước còn là một tên tội ác tày trời vô cùng độc ác, nếu như hắn chỉ đang giả bộ, vậy chúng ta về sau chẳng phải là còn có nguy hiểm hơn sao, còn có bao nhiêu sinh mạng vô tội phải chết trong tay của hắn?

Sính Đình nghe Mạc Thiên Kình phân tích như thế thấy cũng đúng, có chút áy náy cúi đầu.

"thật xin lỗi, em trách nhầm anh rồi!"

"Chỉ cần em không tiếp tục hiểu lầm anh thì tốt rồi!"

Mạc Thiên Kình vẫn là cưng chìu như cũ, Sính Đình cảm giác được mắt của mình hơi ươn ướt, rất cảm động.

"Mạc Thiên Kình, tại sao anh đối với em tốt như vậy, anh thật cảm thấy em và anh thích hợp sao? ? ’

Mạc Thiên Kình nhìn khóe mắt Sính Đình có nước mắt, rất nghiêm túc nói.

"Dĩ nhiên thích hợp, bằng không thì cái song thai trong bụng của em từ đâu mà tới!"

Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, nghiêm mặt.

"Mạc Thiên Kình, em phát hiện anh thật rất không đứng đắn!"

Mới vừa thấy cảm động lại làm cảm xúc đó tuột xuống rồi, Mạc Thiên Kình chính là như vậy, mỗi lần cũng làm cho cô cảm động không được một phút.

Mạc Thiên Kình lưng cô, cợt nhả nói.

"Bà xã, chẳng lẽ em không cảm thấy chúng ta đã thật lâu không có làm sao? Anh cũng đã rất lâu không có có động vào em rồi!"

Anh đã kìm nén thật lâu, thật rất đáng thương, Sính Đình là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng là duy nhất nhưng mà nhanh như vậy đã mang thai. Anh đã thật lâu cũng không có động vào cô, mỗi lần động cũng là rất nhẹ nhàng, không thể buông thả hết kích tình trong cơ thể ra được.

Sính Đình đưa lưng về phía anh, cũng cảm thụ rất rõ ràng phía dưới của anh đang từ từ trở nên cứng rắn, không khỏi xấu hổ đỏ mặt.

"Mạc Thiên Kình, chúng ta mới không làm có mấy ngày, anh không cần lúc nào nhớ tới chuyện này, đối với thân thể thật không tốt!"

Xấu hổ chết đi được, bọn họ lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ như vậy hơn nữa lại còn buồn cười, tình cảm mãnh liệt dâng trào, nhưng là bây giờ còn vì bảo bối trong bụng nên không dám…!

Mạc Thiên Kình dính sát vào phía sau của cô, nhẹ nhàng ma sát, thật là thoải mái!

Chỉ tiếc nơi này là sân thượng, bằng không bọn họ có thể làm một lần, thật tốt!

"Sính Đình, chúng ta về nhà đi!"

Giọng nói của Mạc Thiên Kình khàn khàn, nếu như cô nguyện ý anh có thể tìm khách sạn ở gần đây, đánh dã chiến một chút cũng không tồi!

Sính Đình không hiểu nhìn anh: "Chúng ta về nhà để làm gì, em còn chưa có đi thăm Thủy Nhi !"

Đẩy lồng ngực anh ra, Sính Đình liền đi tới cửa cầu thang, Mạc Thiên Kình nhìn phía dưới đang dựng lều của mình, tối nay anh nhất định phải xử lý cô.

Sính Đình mới đi đến ngoài cửa liền nghe thấy bên trong phòng bệnh truyền đến tiếng thở dốc nặng nề, ghé đầu vào nhìn thấy Thủy Nhi đang ôm Thượng Quan Quân Triết, hai người đang hôn nhau vô cùng mãnh liệt.

Hình như cô và Mạc Thiên Kình còn chưa có hôn nhau mãnh liệt như vậy, đang mải mê nhìn nên cũng không có phát hiện Mạc Thiên Kình đã theo tới sau lưng mình.

"Bà xã, có muốn thử một chút hay không, xem kỹ thuật hôn của anh có tiến bộ tí nào hay không!"

Mạc Thiên Kình vừa nói xong, liền kéo Sính Đình vào trong ngực, môi còn chưa kịp phủ lên liền nghe thấy một giọng nói rất không vui cất lên.

Chương 184: Mạc Thiên Kình, tại sao anh không làm với em!

"Các người không nên hôn ở nơi này như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến bệnh nhân!"

cô y tá ôn nhu nói, Sính Đình vội vàng đẩy Mạc Thiên Kình ra, trên mặt ửng hồng nhìn vô cùng mê người.

Mặt khác chính người trong phòng cũng đang mải mê trong thế giớ của bọn họ hoàn toàn bỏ quên tất cả, tay của Thượng Quan Quân Triết tùy tiện đặt ở trên người của Thủy Nhi. Vừa hôn vừa vuốt ve, quần áo nửa thân trên đã bị mở ra.

một chân của Thượng Quan Quân Triết đang bị treo ngược lên, hôn vừa dịu dàng lại bá đạo, hoàn toàn không có nhìn thấy y tá đang đi tới!

"Hai vị, đến giờ chữa trị rồi !"

Sau đó y tá đẩy đồ đi vào phòng bệnh, khuôn mặt vừa đỏ lại vừa nóng giống như quả táo!

Hai người đồng thời tách nhau ra, nhìn sắc mặt đỏ rực của cô y tá, tâm tình của Thượng Quan Quân Triết thật tốt mà Thủy Nhi thì ngược lại, cảm thấy vô cùng lúng túng.

"Thủy Nhi, thân thể đã tốt hơn nhiều rồi!"

Sính Đình cười lạnh đi tới, còn làm cô lo lắng gần chết, không ngờ cô ấy cư nhiên cùng với Thượng Quan Quân Triết ở nơi này nhiệt tình ôm hôn, hơn nữa nhìn tâm tình hiện tại rất không tệ, không phải là hòa hảo rồi chứ.

Thủy Nhi sắc mặt có chút hồng, nhìn Sính Đình.

"cô còn không phải như vậy, sắc mặt vừa trắng vừa mềm, ửng hồng như vậy đoán chừng là đã được Mạc thượng tướng tưới mát rồi!" Lời của Thủy Nhi khiến Sính Đình nhớ lại tình cảnh vừa nãy, mặt lại đỏ bừng lên.

"Nào có chỗ nào tốt, ôm hôn hết sức nhiệt tình, thật là nghẹn chết tôi rồi!"

Lời nói hời hợt của Sính Đình khiến Mạc Thiên Kình rất là buồn bực, anh cũng muốn hôn cô khiêu chiến với thời gian, nhưng mà cô đều không cho anh cơ hội.

Anh đúng là rất muốn hôn cô như vậy, ai bảo cô luôn ghét bỏ anh, nói gì là đang có cục cưng, rồi cái gì gì nữa!

Anh rất vô tội có được hay không, cũng đã thật lâu không có khai trai rồi !

"Có cái gì tốt mà hâm mộ, nếu như cô muốn liền bảo Mạc thượng tướng cho cô ôm hôn , anh ấy khẳng định vô cùng vui lòng!"

Ánh mắt Mạc Thiên Kình lập tức sáng rực nhìn Sính Đình, phía dưới bụng lúc này đột nhiên vọt lên một ngọn lửa nhỏ, ánh mắt nhìn Sính Đình trở nên nóng bỏng hơn rất nhiều!

"Cũng có thể!"

Sính Đình lười biếng nói, trên mặt Mạc Thiên Kình sáng bừng lóe lên hưng phấn.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98
Phan_99
Phan_100
Phan_101
Phan_102 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .